"Ôi, được rồi" Mẹ Diệp sau khi đồng ý với bà ấy, lập tức hướng về sân sau nói với mọi người: "Trước tiên cứ cất lưới đi đã, cầm nồi, cầm xẻng và thùng nước đến đó xem một chút."
Lúc này phần lớn mọi người đều gọi là đào biển, rất ít người gọi là đi biển bắt hải sản.
Dù sao thì Diệp Diệu Đông cũng đang nhàn rỗi cho nên anh cũng đi theo họ.
Sau khi tái sinh trở về, anh còn chưa ra ngoài thăm lại làng chài nhỏ của họ.
Lâm Tú Thanh ôm con nhỏ, buồn bực nhìn anh, cô có cảm giác hình như hôm nay anh đã uống lộn thuốc: "Hôm nay anh không ra ngoài à?"
"Đi đâu? Em rất muốn anh đi ra ngoài à?"
Cô quay đầu sang chỗ khác, làm gì có ai có thể vui vẻ nổi khi chồng cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng: "Không có, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Hôm nay anh không muốn đi ra ngoài, anh sẽ cùng mọi người đi đào biển để xem có thu hoạch gì không, cũng lâu rồi anh chưa đi dạo trên bãi biển."
Quả thực cũng đã rất lâu rồi anh mới có thể nhàn nhã đi dạo trên biển như thế này, kiếp trước có thời gian rảnh anh cũng không ra biển dạo chơi, chỉ là thỉnh thoảng anh có dẫn cháu nhỏ ra biển chơi.
Lâm Tú Thanh nhìn anh, cô đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cô nhìn lên mặt trời đang chiếu rọi trên bầu trời, mặt trời mọc phía Tây rồi hả? Thực hiếm có!
Diệp Diệu Đông nhìn hành động của cô, khóe miệng co quắp, anh đi đào hải sản với họ thì có làm sao đâu?
Anh muốn mọi thứ trở nên tốt hơn vậy mà cô còn tỏ thái độ như vậy, thật đáng giận!
Anh quay đầu đi, không nói một lời nào cả , dùng đôi mắt tò mò đánh giá khung cảnh rách nát xung quanh, đã hơn bốn mươi năm trôi qua, anh không còn nhớ gì về cảnh tượng thôn làng vào những năm thập niên 80 nó sẽ như thế nào nữa, bây giờ khi nhìn lại, ký ức lại ùa về.
Dưới chân họ là con đường đất đá không dễ đi, không cẩn thận là có thể té ngã, chắc chắn bàn tay và đầu gối của mọi người sẽ trầy da chảy máu, hai bên đường cỏ dại mọc um tùm, còn có một cái mương nhỏ, quy luật xung quanh vẫn là những ngôi nhà nhỏ bằng đá nằm rải rác và còn có một số ngôi nhà ngói hai tầng.
Nhà gạch ngói mới được xây dựng cách đây vài năm, trước đây vật liệu phổ biến mà họ dùng để xây nhà đều là đá, cho đến đầu năm 2020, nhà đá còn rất ít, một số ngôi nhà còn được phủ một lớp bột xi măng và phun sơn .
"Ối ~"
"A!"
Diệp Diệu Đông mải mê nhìn đông nhìn tây không chú ý dưới chân, không cẩn thận giẫm vào chân vợ anh, anh nhìn thấy cô lảo đảo ngã về phía trước còn đứa nhỏ thì suýt chút nữa là bay ra ngoài.
Anh vội vàng vươn tay kéo cô, ôm cả cô và đứa trẻ vào lòng .
"Không sao chứ?"
"Anh làm sao vậy, đi đường mà không lo nhìn đường, tôi ngã thì không sao, nhưng mà lỡ như đứa bé ngã thì sao?" Trong lòng, Lâm Tú Thanh cảm thấy rất sợ hãi, cô vội vàng trấn an đứa nhỏ, đứa nhỏ này cũng rất gan lì, không khóc không nháo, cũng không bị dọa sợ, cô mới có thể yên tâm một chút.
"Xin lỗi, là do anh không nhìn đường, con đường đá này không dễ đi lắm, đưa đứa nhỏ cho anh."
Thực sự là mặt trời đang mọc ở phía đằng Tây rồi, nếu không tại sao tự nhiên anh lại chủ động xin lỗi rồi còn yêu cầu ôm đứa nhỏ,từ lúc sáng sau khi thức dậy cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn khác thường, Lâm Tú Thanh tràn đầy nghi vấn nhìn anh.
"Hôm nay anh không trách mắng à?"
Trong lòng Diệp Diệu Đông rất căng thẳng , quả nhiên người bên gối là người hiểu rõ mình nhất, thế nhưng anh vẫn từ từ bước đi.
Hai tay đút túi quần, anh cũng không ôm đứa nhỏ, tùy ý nói: "Không sao, bị cha mẹ làm cho tỉnh ra rồi, đi thôi."
Lâm Tú Thanh: "..."
"Nhìn cái gì vậy, mau đuổi theo đi, họ đều đi xa rồi,"
"Ồ..."